Tâm Như Kiếm
Chương 0 : Chương mở đầu: Tàng Kiếm
Người đăng: nguoi qua duong a
Ngày đăng: 09:55 24-07-2018
.
Không ai biết Tàng Kiếm tên thật là gì. Từ khi bắt đầu nổi tiếng trên giang hồ, nhân sĩ võ lâm đã tự tiện đặt cho y biệt danh như vậy. Có người nói Tàng Kiếm thật ra là một sát thủ đỉnh cấp, bởi y đi tới đâu cũng đều gây ra án mạng. Lúc thì Mộ Dung đại hiệp ở vùng Thiểm Sơn, khi thì Cự Phách lão quái ở vùng Quan Hà ... Chỉ cần là người có chút tiếng tăm, không chóng thì chày cũng sẽ nhận được bái thiếp của Tàng Kiếm. Mà sau đó, tất cả những gia chủ “được” y ghé thăm đều nằm sâu dưới ba tấc đất. Vũ khí của họ bị hung thủ lấy đi, vậy nên biệt danh Tàng Kiếm mới ra đời.
Có người nói rằng Tàng Kiếm là một kẻ võ si. Y đi khắp nơi thách đấu chỉ mong rèn luyện bản thân. Giết nhiều người như vậy do y đã học được một môn võ công thất truyền lợi hại. Tuy nhiên, võ công vô địch thiên hạ cũng có nhược điểm, đó chính là người luyện võ sẽ phát cuồng, ra tay tất sát, không bao giờ chừa đường lui cho kẻ địch. Tàng Kiếm lấy vũ khí của kẻ bại trận, chẳng qua để góp thêm vào bộ sưu tập chiến tích của mình.
Năm đó Tàng Kiếm gửi bái thiếp cho võ lâm minh chủ Ứng Thương. Ông ta là một người đức cao vọng trọng, uy danh lẫm lẫm. Ứng Thương hô hào mấy tiếng đã có gần chục môn phái nhao nhao đến tề tựu. Vậy nên, thay vì chỉ giết một mình ông ta, Tàng Kiếm còn phải tiện tay đem những kẻ dư thừa kia lót xác cho Ứng Thương. Một màn bái phỏng khiến võ lâm minh chủ và hơn hai trăm đồng đạo vong mạng. Tàng Kiếm trở thành ác quỷ bị người đời căm ghét, kinh sợ. Hắc Tảo bái thiếp trở thành tử vong lệnh. Phàm ai nhận được bái thiếp của Tàng Kiếm, đều cầm chắc phải mua quan tài.
Mọi người đồn rằng Tàng Kiếm là một đại cao thủ ma giáo. Nhưng cửu danh tà phái không ai dám nhận y là môn hạ của mình. Trước kia họ có đến mười bang hội phân ra cai quản đông nam tây bắc. Sau khi bang chủ Lang Thôn phun châu nhả ngọc, vỗ ngực tự xưng huynh đệ kết nghĩa với Tàng Kiếm, vũ khí của ông ta đã được y thu vào bộ sưu tập, thập danh chỉ còn lại cửu danh.
Tuy nhiên, không phải ai nhận được bái thiếp của Tàng Kiếm đều phải chết. Mới tháng vừa rồi thiên hạ chấn động bởi tin tức Tây Đường Nhất Phong Trận vẫn đang bình an húp cháo ở nhà. Nghe nói Tàng Kiếm đã gửi bái thiếp trước, đúng hẹn đến thăm. Nhưng khi y đi ra khỏi nhà Nhất Phong Trận thì đầu của lão vẫn còn nằm yên trên cổ.
Có người tò mò hỏi chuyện, Nhất Phong Trận chẳng dám hoa ngôn lộng ngữ. Lão sợ tin đồn thất thiệt đến tai người kia, y sẽ quay lại nhà họ Nhất phủi sạch chuyện mà người đời nghi ngờ.
- Ta chẳng làm được gì cả. Y tự bỏ đi!
Nhất Phong Trận kể lại chuyện ngày quyết đấu mà tay chân vẫn còn run lẩy bẩy. Xem ra lão đã bị Tàng Kiếm hù doạ đến mức kinh hoảng rối loạn. Võ lâm minh chủ lẫn ma đầu tà phái đều đã chết dưới tay Tàng Kiếm, cho thấy lực lực của y lợi hại đến mức nào. Nhất Phong Trận là người đầu tiên được tha chết, mở ra một tiền lệ mà sau này võ lâm đều nhất nhất làm theo.
- Khi nhận được bái thiếp làm từ giấy đen của y, ta đã chắc mẫm bản thân khó toàn mạng. Trận chiến vừa khai màn, địch thủ đã xuất hiện, ta đâu thể rút lui dễ dàng. Cả món trấn môn chi bảo của Tây Đường là Tuyệt Hình đao cũng phải mang khỏi phòng thờ, dốc lòng đối phó với kẻ địch. - Vừa kể, Nhất Phong Trận như vừa chìm vào cơn ác mộng hãi hùng. - Y không phải người mà là ma quỷ. Thứ võ công kỳ dị kia quả nhiên đẩy ta vào thế vất vả chống cự. Ngay khi ta nghĩ chắc mình sẽ chết thì Tàng Kiếm dừng tay. Thanh kiếm của y đã bị Tuyệt Hình đao chém gãy. Nhưng trước khi ta kịp phản công thì vũ khí đã bị y lấy mất. “Thứ này đổi cho mạng của ông.” Y vừa cười vừa bỏ đi.
- Nhất lão huynh, huynh đã chém gãy kiếm của hắn sao còn dễ dàng để Tàng Kiếm đi? - Lạc Tất Hùng chồm tới hỏi, ra chiều rất nôn nóng.
- Ta có khả năng giữ người ư? - Nhất Phong Trận cười đầy chua chát. - Khi ta nhận ra, y đã đi tới cổng rồi. Tuy chỉ là từng bước khoan thai nhưng tốc độ đó trên thế gian này khó ai sánh kịp. Hoá ra từ đầu y chưa xài tới một phần ba bản lĩnh thật sự. Nói chính xác hơn, y chỉ muốn bỡn cợt con mồi trước khi hạ sát mà thôi.
Nhận xét của Nhất Phong Trận khiến tách trà trên tay Lạc Tất Hùng run lên bần bật. Ông cố kềm chế nhưng không được, đành đặt lại tách lên bàn. Giao tình giữa Tây Đường và Tử Giới cốc vốn không sâu đậm. Lần gặp gỡ này có thể coi là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai vị chưởng môn. Tuy nhiên, thực lực của Nhất Phong Trận có bao nhiêu, Lạc Tất Hùng đều hiểu rõ. Đại hội võ lâm năm ngoái, Tuyệt Hình đao tái xuất, tất cả quần hùng đều chấn động trầm trồ. Danh môn đại phái, chí bảo giang hồ, vậy mà có thể dễ dàng để một tên lai lịch bất minh cầm đi. Đáng sợ hơn là Nhất Phong Trận lại cam tâm hạ bái, tuyệt không hối tiếc trấn sơn chi bảo.
Chỉ sợ lúc ấy lão ngoan cố đòi lại, thì trên dưới Tây Đường chẳng còn ai sống sót mà kể chuyện này.
- Nghe nói Lạc lão đệ cũng vừa nhận được Hắc Tảo bái thiếp. - Nhất Phong Trận nhàn nhạt nói.
Lạc Tất Hùng nghe da đầu giật rần rần như kiến bò. Chuyện đáng sợ này chỉ trong mấy ngày đã lan đi khắp thiên hạ. Dù có gan to, tim rắn, Lạc Tất Hùng cũng không thể không lo lắng. Tiền nhiệm minh chủ từng liên thủ với cả chục môn phái xung quanh cũng không giữ được mạng. Thời hạn ghi trên bái thiếp chỉ có năm ngày, làm sao lão kịp mời chư vị cao thủ võ lâm đến tham gia đại hội Đồ Kiếm.
- Chỉ mong đám thân nhân của những kẻ bị Tàng Kiếm giết kéo đến trả thù, giúp Tử Giới cốc thêm một phần sức lực. - Lạc Tất Hùng lo lắng trả lời.
- Không có đâu! Những ai từng nhìn qua thân thủ của Tàng Kiếm đều hiểu rõ y đã nằm ngoài tầm với của con người. - Nhất Phong Trận thở dài đáp. - Với kinh nghiệm của kẻ từng trải, ta chỉ biết chúc lão đệ gặp nhiều may mắn.
Một cái vỗ vai truyền đi mớ tình cảm chân thành sâu sắc. Chỉ những kẻ cùng chung hoạn nạn mới hiểu rõ nỗi đau của nhau. Nhưng điểm khác biệt giữa họ là Nhất Phong Trận vừa thoát chết, còn Lạc Tất Hùng đã tới lượt gọi. Tuy tỏ vẻ đau buồn nhưng không thể không mừng thầm trong lòng. Thói đời, trong ngoài đều bất nhất. Đây không phải giả nhân giả nghĩa mà là biết đối nhân xử thế. Tuy làm việc trái lương tâm, còn hơn bị người đời phỉ nhổ cười chê.
Nói thêm vài câu khách sáo, Lạc Tất Hùng chấp tay từ biệt. Vai phải của Nhất Phong Trận đã bị gãy, trên mặt bầm tím sưng húp, muốn bày ra một nụ cười xã giao cũng vô cùng khó khăn. Lạc Tất Hùng thở dài lo lắng, không biết tới lượt mình sẽ thành ra dạng gì.
“Hay cho Tàng Kiếm, giỏi cho Tàng Kiếm, chỉ chuyên nhắm tới danh môn đại phái. Những kẻ đã tự xưng nhất đại tông sư sao có thể dọn nhà, lẫn đi như chuột chỉ vì một tấm bái thiếp. Tất cả những nạn nhân trước đây của Tàng Kiếm đều đã nghĩ qua trăm mưu ngàn kế để thoát thân mà nào có ai thành công. Có lẽ cách duy nhất là tìm được bảo khí khiến y hài lòng mà tha mạng cho.”
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện